[Húc Nhuận] [Yêu Vương x Ngọc] Người dưng – Chương 6

“Bệ hạ, Thiên Đế lại mang thiên binh và ma binh tấn công, Xích Viêm tướng quân mời ngài qua bên đó.”

Yêu binh đứng xa màn nhung hướng về phía người mặc hắc bào thấp thoáng bên trong quỳ xuống, yêu binh vì quá khẩn trương mà đổ mồ hôi hột.

“Bổn tôn biết, cho Xích Viêm phòng thủ tốt đi!”

Ly Kính phất tay đuổi yêu binh bên ngoài phòng, quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người đang đắp chăn mỏng trên giường nhỏ. Hai mắt nhắm lại như cánh bướm dài, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhuận Ngọc, lòng ngực y phập phồng, láng máng nhìn thấy hơi thở kia rất yếu ớt, yếu ớt như thể chỉ cần không chú ý, y sẽ biến mất vậy.

Nhìn Nhuận Ngọc, Ly Kính nơi nơi đều đau lòng, đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán Nhuận Ngọc. Dịu dàng vuốt ve, tràn đầy quyến luyến, ngón tay lành lạnh vỗ về mặt mũi y. Giống như chuyến này đi sẽ không còn nhìn thấy đối phương.

“Ngọc Nhi, ta sẽ mau trở lại thôi. Ngươi chờ ta.”

Ly Kính cúi người hôn lên trán Nhuận Ngọc một cái, kiên quyết buông xuống bàn tay luôn bị mình nắm chặc trong tay. Tay hắn chống mép giường đứng lên, bước chân nặng nề từng bước từng bước đi ra ngoài. Hắn rất sợ mình liếc nhìn sẽ không nở rời đi.

Ly Kính ra ngoài cửa, trên mặt lạnh lùng gọi mấy yêu binh, dặn dò chăm nom Nhuận Ngọc. Để lúc hắn và Húc Phượng giao chiến, có thể tránh kẻ thừa cơ hội này tổn thương Nhuận Ngọc của hắn.

Cởi ra cẩm bào, thay bằng khôi giáp nặng nề đen như mực, mặt Ly Kính không cảm xúc nhìn cách đó không xa Húc Phượng mặc khôi giáp màu vàng. Ban đầu hắn muốn bỏ qua cho Húc Phượng, chưa từng nghĩ sau ngày hắn cho yêu binh đuổi Húc Phượng ra khỏi Yêu Giới, Húc Phượng lại không chịu từ bỏ, mang thiên binh mỗi ngày vây quanh Yêu Giới ăn nói bậy bạ. Nói phải dẫn đại điện hạ Nhuận Ngọc về Thiên Giới, nếu Ly Kính không đồng ý, hắn sẽ mang thiên binh sang bằng toàn bộ Yêu Giới.

Với Ly Kính mà nói, Yêu Giới không quan trọng bằng Nhuận Ngọc, mặc dù hắn không quan tâm ngàn vạn con dân của Yêu Giới, nhưng Ngọc Nhi của hắn thì không thể bỏ qua tánh mạng của tất cả Yêu Giới. Nếu như Nhuận Ngọc nghe hắn nói không muốn che chở Yêu Giới, y sẽ oán trách mình. Vì việc này mà làm y đau lòng thì thật không đáng giá.

“Yêu Đế sao lại không tiếp tục làm con rùa đen rúc đầu, bổn tọa tưởng ngươi sợ, đã bỏ Yêu Giới chạy rồi chứ!”

Húc Phượng đứng ở đám mây cao nhất, ánh mắt thích thú dò xét. Hắn bay đến đám mây đối diện đám mây của Ly Kính đang đứng, không giống như lần đầu tiên thấy Ly Kính, khóe miệng hắn chứa ý cười sâu xa, làm cho Ly Kính sinh lòng nghi ngờ. Hôm nay Húc Phượng quả thực làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác không giống, Ly Kính nói không ra điểm không giống kia. Giọng hắn lãnh lùng từ từ nói.

“Thiên Đế, ngài nói nhảm hơi bị nhiều rồi đó! Bây giờ chúng ta nhất quyết tranh cao thấp đi! Nếu ngươi thua thì mang theo thiên binh trở về Thiên Giới, đừng tới đây quấy rầy Ngọc Nhi.”

Đang cùng Húc Phượng giao thủ, Ly Kính cảm thấy càng lúc càng không đúng. Lấy mấy ngàn năm hắn hiểu biết về Húc Phượng, tất nhiên biết một ít chiêu thuật công kích của Húc Phượng. Luôn luôn mang danh hiệu chiến thần Húc Phượng, công kích không thể mềm yếu vô lực như vậy, căn bản không có cách nào chống lại hắn,

“Hay cho một tên Húc Phượng, không dám cùng ta giao chiến, lại để cho một người cải trang làm mình đến giao chiến với bổn tôn. Hắn xem thường bổn tôn sao?”

Đối phương lộ ra sơ hở, Ly Kính một chưởng đánh vào ngực Húc Phượng, lập tức phá đi lớp ngụy trang của hắn. Không cho hắn có bất kỳ cơ hội giãy giụa nào, lúc hắn ngã xuống đất, Ly Kính cầm Hàn Quang trường kiếm trong tay lập tức chỉa vào trên cổ của hắn.

“Nguyệt Hạ tiên nhân, Đan Chu. Bổn tôn chỉ biết ngươi biết dắt tơ hồng, không biết ngươi còn biết khoác bộ dạng của người khác, tới đùa bỡn bổn tôn. Nói! Húc Phượng người kia đâu? Các ngươi làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?”

Tháo xuống lớp ngụy trang, Nguyện Hạ tiên nhân mỉm cười, trên mặt thản nhiên nhìn Ly Kính cầm kiếm chỉ hận không thể giết chết mình, giống như thanh kiếm kia không phải đang gác trên cổ mình vậy.

“Yêu Đế không ngại đoán một chút, bé Phượng của lão phu sẽ làm cái gì!”

Đan Chu đã vạn năm không đeo giáp nâng kiếm, cũng để cho chúng tiên bất ngờ, Đan Chu quanh năm mang theo gỗ đỏ đột nhiên đổi kim quan. Mái tóc thật dài của lão được buộc cao, càng tỏa ra anh khí bức người, trên người khôi giáp kim vũ phản chiếu ánh sáng, làm nổi bật mặt mũi trắng nõn của lão. Trên khuôn mặt kia vẫn còn mỉm cười khiêu khích, làm Ly Kính hận không thể đâm lão vài cái lỗ máu.

Chẳng qua bây giờ đối với Ly Kính mà nói, quan trọng nhất vẫn là Nhuận Ngọc. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Đan Chu một cái rồi thu thanh trường kiếm vào vỏ, xoay người đi vào kết giới. Hướng hành cung của Nhuận Ngọc mà chạy tới.

Cuối cùng Ly Kính vẫn đến chậm một bước, sau khi đẩy cửa vào. Vốn là người đang an ổn ngủ trên giường đã sớm không thấy bóng dáng. Lụa mỏng bị gió thổi một lần rồi lại một lần, giống như đang cười nhạo hắn vậy. Cười nhạo hắn để người bị bắt đi trước mắt mình như vậy.

Vừa nghĩ tới Húc Phượng lại dám dùng kế điệu hổ ly sơn, giam chân mình lại để hắn mang Nhuận Ngọc đi. Hận ý của hắn nhất thời tâm tư hung ác cầm bình hoa bạch ngọc trên kệ gỗ muốn ném xuống đất. Nhưng nghĩ tình đây dù sao vẫn là đồ hắn và Nhuận Ngọc tự tay làm ra, trong lòng giận dữ không để nó bị bể.

Vị Yêu Đế máu lạnh của thiên quân vạn mã Yêu Giới, bởi vì sự biết mất của một người, ánh mắt cứng rắn bị bức đến đỏ, đầu ngón tay nắm chậc bình hoa bạch ngọc trong ngực đến trắng bệch. Cố nén trái tim thống khổ, hắn dù có thể nào cũng không thể để sống lưng bị cong, Ngọc Nhi của hắn không cho phép hắn vô dụng như vậy. Ngọc Nhi của hắn vẫn đang chờ hắn mang y về nhà.

Sau khi nhận được tin Húc Phượng đưa Nhuận Ngọc trở về Thiên Giới, Đan Chu cũng không ở lại Yêu Giới bao lâu liền mang thiên binh trở về Thiên Giới. Còn đám ma binh thì giao cho Lưu Anh mang về Ma giới.

Vừa về tới Thiên Giới còn chưa kịp về Nhân Duyên phủ thay lại y phục trắng đỏ của mình, Đan Chu liền ở Nam Thiên môn bị Đường Việt chặn lại.

“Hồ Ly thúc công, hồ ly thúc công! Người và phụ đế đi làm gì? Tại sao phụ đế trở về một cái là đem đồ của ta trong Tuyền Cơ cung ném ra ngoài. Còn nói Đường Việt tìm đại một chỗ ở đi!”

Ban đầu định nói với Đường Việt là ‘phụ thần mà trong lòng nó luôn nhớ nhung đã được phụ đế mang về rồi’, nhưng là nghĩ tới chuyện xảy ra trước đó, Húc Phượng uy hiếp mình nếu như dám nói cho Đường Việt biết, hắn sẽ nói cho Duyên Cơ tiên tử biết lần trước lão là người đã làm hỏng Ngưng Hương lộ mà nàng thích nhất. Cho nên lời muốn nói ban đầu kia bị lão kiên quyết nuốt trở về.

Vì muốn giữ mạng nhỏ của mình, nên dù lão cảm thấy cực kỳ tội lỗi vẫn đem lòng dạt dào nghi ngờ của Đường Việt dỗ đi.

Mà lúc này toàn bộ đồ ở Tuyền Cơ cung đều bị Nhuận Ngọc đập một lần. Húc Phượng đứng ở bên trong tùy ý để Nhuận Ngọc tự mình đập hết đồ đạt.

“Thiên Đế bệ hạ, để ta trở về đi. Cầu xin ngươi cho ta về đi. Ta không muốn ở lại cái Thiên Giới này. A Ly rõ ràng đã hứa với ta, hắn nói vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi ta, ngươi nhất định là đang gạt ta!”

Nhuận Ngọc vịn vào cái giá bên cạnh, chống đở ưu tư quá mức chấn động, thân thể vì nội tâm khó che giấu kháng cự mà run rẩy. Hốc mắt đỏ bừng, mặt mũi tái nhợt, càng phát hồng diễm, không khỏi khiến người khác muốn an ủi một phen.

Húc Phượng vốn định muốn bước tới một bước, Nhuận Ngọc lúc nào cũng cảnh giác hắn thấy vậy liền hoảng sợ, liên tiếp lùi về sau, cho đến khi không còn đường lui nữa. Nhuận Ngọc dựa vào bức tường, người co ro ở một xó xỉnh, muốn đem mình giấu đi.

“Nhuận Ngọc. Ly Kính hắn không cần ngươi, ngươi bây giờ cái gì cũng không có, cho nên ngươi phải lệ thuộc vào ta. Trong mắt của ngươi, trong lòng của người, toàn bộ đều phải là ta, không phải cái tên Ly Kính hèn mọn bẩn thỉu!”

Thấy Nhuận Ngọc sợ hãi mình như vậy, lý trí Húc Phương nhất thời bị thiêu đốt, hắn sãi bước đi đến đối diện Nhuận Ngọc, bắt lấy bả vai y, cưỡng bức y nhìn mình. Mỗi một câu nói kia, từ chữ như giết tâm Nhuận Ngọc.

“Không thể nào, ta không tin!”

Nhuận Ngọc dùng sức giãy giụa, nhưng một chút cũng không thoát ra được gông kiềm như sắc của Húc Phượng. Bởi vì khí tức lẫn linh hồn của y đều đang sợ hãi hắn, máu tươi không từ tuông ra từ miệng của Nhuận Ngọc, nhiễm đỏ xiêm y của hai người.

“Huynh trưởng, ta sai rồi. Ta sai rồi. Ngươi đừng giận!”

Húc Phượng sợ hãi lau chùi máu tươi không ngừng xông ra từ miệng của Nhuận Ngọc. Bất luận hắn có sám hối nhận sai như thế nào, đối phương cũng không đáp lại. Cuối cùng Nhuận Ngọc bởi vì mất quá nhiều máu liền bất tỉnh trong ngực Húc Phượng.

2 bình luận về “[Húc Nhuận] [Yêu Vương x Ngọc] Người dưng – Chương 6

Bình luận về bài viết này